Ông đã quên những lạc thú ấy. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Viết là một lao động kỳ diệu.
Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. - Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác.
Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.
Và đây là lần thứ hai tôi khóc. Trượt theo hai bên má. Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.
Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ. Tôi ủng hộ cái đúng.
Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác. Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất.
Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.
Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau.
Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó. Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì.