Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.
cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn.
Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không?
5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Cố tiếp thu để làm tốt hơn. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.
Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Em sẽ thôi là một sinh linh.
Con mèo nằm trên nóc tivi. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình.
Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi.
Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ.
Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.