Nếu con người mất cả hai chân kia còn có thể sung sướng, vui vẻ và tự tin được, thì tôi, một người đủ cả hai chân, có lý gì lại không sung sướng, tự tin như ông ta. Chính thầy thuốc của tôi cũng công nhận như vậy. Bức màn âm u bao phủ tôi trọn ba ngày ba đêm, nay đã vén cao lên được một chút.
Nghĩ tới sự khoan khoái mà nghỉ ngơi. Đô đốc Byrd cũng đã tìm ra chân lý ấy khi ông sống một mình trong một cái chòi bị vùi lấp dưới lớp băng mênh mông, bao phủ Nam cực như một cái nón đội lên trái đất - một lớp băng trùm một đại lục bí mật, rộng hơn cái diện tích chung của Châu u và nước Mỹ. Josselyn nói: "Muốn biết ban ngày làm việc được nhiều chăng thì tối đến, tôi xem xét tôi có mệt hay không, không mệt là làm nhiều, mệt nhiều là làm ít".
Charles Evans Hughes, trước kia làm Chánh án Toàn án tối cao Mỹ quốc nói: "Người ta không chết vì làm việc quá nhiều, mà người ta chết vì hoảng hốt và lo lắng bởi việc nhiều. Không phải tình thế, hoàn cảnh mà con gặp đã làm con đau; chính vì con nghĩ bậy về những tình thế, hoàn cảnh ấy mà hoá đau. Y quả đã làm việc tốt, và chúng ta đã nhầm mà buộc tội y.
Tôi không hiểu những bí mật của tôn giáo và sự tụng niệm, nhưng cũng không phải vì vậy mà tôi không hưởng được một đời sống êm đềm hơn, sung sướng hơn do tôn giáo mang lại. Cứ xét trong số bệnh nhân trên 35 tuổi, người nào rút cục cũng kiếm một giải pháp tôn giáo mới hết bệnh được. Ông làm việc mệt nhọc bằng mấy ở tiệm giặt ủi; tuy vậy ông siêng năng, vui vẻ, vừa làm vừa để tâm nghiên cứu về máy móc.
Đồng thời, hội Hồng thập tự kêu điện thoại hỏi từng nhà xem ai có phòng dư và thuận cho những người gia cư bị tàn phá đó tới ở đậu. Định mệnh chỉ cho ta một trái chanh hãy làm thành một ly nước chanh ngon ngọt Howell, giám đốc một ngân hàng ở Wall Street, tự sửa lỗi ra sao.
Khi nào nhận thấy được điều đó, thì con trở về và con sẽ hết bệnh". Hết, hết, hết! Bởi vậy tôi chịu đựng không nổi mới leo lên xe, lái ra phía sông, nhất quyết trút hết nợ đời. Ông và những bọn người giúp việc đã quay phim phóng sự về T.
Burton, là một trong hai truyện ấy. Tôi khéo léo, tôi luyện kỹ năng về công việc ấy. Trong hai năm nay, tôi đã sửa chữa gần hết.
Thật không còn cái gì. Nghĩ vậy, tôi thấy dễ chịu hơn. Ông đã đọc tiểu sử ông Booker Washington, nên nguyện suốt đời sẽ chuyên tâm giáo huấn những người đồng chủng nghèo khổ và ngu si nhất.
Vì lỡ tàu họ đứng trên bến mà trách hết thảy mọi người - từ họ ra - và muốn cho cả thế giới săn sóc họ, làm thoả hững ý muốn ích kỷ của họ". Nếu phải làm lại cuộc đời, ngài có muốn làm nghề kiến trúc sư nữa không? Đập vỡ nó đi tức thì không khí ùa vào lấp khoảng trống ấy.
Tôi khờ dại đến nỗi không thấy rõ tôi rất cần một viên giám đốc giảo hoạt coi chừng những con số chi. Được như vậy, không còn gì hơn nữa". Nhưng sau tôi nhận thấy rằng tôi khùng.