Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi). Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.
Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt.
Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan.
Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Chúng tôi mò mãi không thấy.
Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ.
Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức.
Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu.
Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ.
Mai đi học về phải cạo râu. Này, lấy cho chú bao thuốc. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.
Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình. Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Và như thế, em hiện hữu.