Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì.
Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài.
Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí.
Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông.
Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế.
Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Ra trường bác khao to.
Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có.
Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác. Tự giác làm một số việc. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin. Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay.