Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Đúng là thân làm tội đời!
Bạn còn phải sống dài dài. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật.
Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Đi đâu cũng vất vả.
Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội.
Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Và lại thấy quyển sách bị xé. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém.
Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.
Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi.
Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn. Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc.
Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ.
Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật.