Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.
Giọng mẹ bắt đầu ướt. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ.
Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh.
Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy. Trong công viên thì toàn ma cô. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế.
Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương.
Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình.
Còn tôi, chưa đến lúc. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.
Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Phải cạo râu đi nghe chưa. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim.
Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Và xã hội nó đâm ra thế này.
Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.