Nhưng thật ra, chính người ấy phải là một nhà hiền triết. Chứng viêm tĩnh mạch bạo phát, chân bà tóp lại, đau đớn vô cùng, đến nỗi y sĩ phải quyết định cưa bỏ. Tôi dùng hết cả tâm lực trong công việc của tôi.
Lúc đó óc tưởng tượng của bạn hỗn loạn. Tôi tin bây giờ tôi đã nhận được chân giá trị của đời sống. Lời khuyên đó đã cứu thể chất và tinh thần tôi trong hồi chiến tranh, mà bây giờ còn giúp tôi trong công việc làm ăn nữa.
Khi lại phòng Bác sĩ Sadler, ông ta mặt nhăn như bị. Mỗi ngày ta phải lại đây bán bánh "nhà làm" mới được". Tôi sắp thành một Frank Norris hoặc Jack London hoặc Thomas Hardy thứ nhì.
Vậy định lệ thứ nhì là: Nếu bạn gặp một vấn đề rắc rối thì áp dụng ngay định thức thần hiệu này của H. Anh có nhiều lý do tự mãn vậy mà cứ gắt gỏng từ sáng đến tối. Quy tắc 11: Nếu không làm sao cho tài chánh khá hơn được thì thôi, cũng cứ vui vẻ đi, đừng đầy đoạ tấm thân mà uất ức về một tình cảnh không thể thay đổi được
Lại như chuyện ông S. Đừng trì hoãn, đừng xao nhãng, vì chúng ta sẽ không bao giờ trở lại con đường chúng ta đã trải qua". Nhưng cháu nằng nặc đòi cho kỳ được.
Và tôi làm quen với ông Burton S. Thế là không những nửa triệu Mỹ kim trái dâu ấy dành bỏ ế, mà lại còn số dâu trị giá môt triệu Mỹ kim, theo giao kèo, phải mua trong 12 tháng sau nữa. Quy tắc 2: Lập ngân sách thiệt đúng với những nhu cầu của bạn, như quần áo phải cắt khít với thân thể bạn vậy
Một bác sĩ chuyên môn đã cho rằng bệnh anh bất trị. Biết nhận một tình thế đã xảy ra là bước được bước đầu để thắng nổi những kết quả của bất kỳ tai hoạ nào". Bản tính con ngời thời nào cũng là bản tính con người và trong đời bạn, bạn đừng mong gì nó thay đổi hết.
Một khoa học mới nhất, khoa tinh thần bệnh học bây giờ cũng dạy những điều Chúa Giê Su đã dạy. Ghi hết những lỗi lầm điên khùng của mình và tự chỉ trích. Sở dĩ ông có lối văn vô cùng hấp dẫn ấy - từ trước chúng ta chưa được đọc một tác giả nào bàn về tâm lý mà vui như ông - có lẽ nhờ hoàn cảnh tạo nên.
Nói cho rộng thì người chỉ huy các xí nghiệp quyền hành lớn, nhưng có hơn gì anh đào đất không? Có lẽ còn kém nữa, vì anh đào đất thường được ngủ say hơn họ, ăn ngon miệng hơn họ. Vậy phương sách thứ nhất để trị ưu phiền là bắt chước William Osler: Chàng viết: "Tháng tư năm 1945, vì quá lo nghĩ, tôi mắc một chứng bệnh ruột, đau đớn vô cùng.
Ba năm sau, bà ta phải bán lại những lô đất với số tiền bằng một phần mười giá mua. Tôi biết một người sinh nhai bằng nghề xổ để mà rất khinh bỉ những kẻ khờ dại mang tiền lại "cúng" y. Nó sẽ chôn vùi cái sắc đẹp kiều diễm của bà.