Giả sử là khán giả của họ, bạn sẽ nghĩ gì? Chỉ có năm từ, rõ ràng, rành mạch: Đây là nghề phát thanh! Chẳng phải trong bóng chày, chúng ta có một bảng danh sách phân loại các lỗi đó sao? Vì thế, khi lỡ phạm sai lầm bạn hãy bình tĩnh nhận trách nhiệm và khéo léo xử lý nó.
Cách tốt nhất để không lãng phí thời gian? Đừng đi. Tôi đảm bảo nếu cố công tập luyện, bạn sẽ trang bị được cho mình một khả năng nói hoàn hảo. Cậu ấy có một cái đầu hung đỏ trong rất ngầu.
Đừng kể dài dòng về tiểu sử của bạn, bởi họ đã biết những cái ấy trong hồ sơ mà họ vừa mới đọc. Bạn đã được nhận vào làm việc. Tớ không có thời gian để viết một lá thư ngắn.
Sự khôi hài là một trong bốn yếu tố quan trọng để anh thu hút khán giả và cả tôi nữa. Tôi vẫn nhớ một cao trào trong vở hài kịch cổ điển The Honeymooners. Một triệu phú sinh ra đã có dị tật hàm ếch và vốn dĩ xưa kia chỉ là một anh bán hàng.
Vậy tại sao chúng ta lại để phát ra những từ này? Chúng giống như cây nạng mà bạn phải dựa vào vì sợ mình đi khập khiễng. Dù không phải là kẻ xấu nhưng sự giả tạo sẽ biến bạn trở thành một người không thành thật trong mắt người khác. Vấn đề nào cũng có hai mặt của nó.
Tôi trả lời rằng tôi vẫn cứ thành thật mà thôi. Nhiều lời đồn đại rằng Sinatra là một người hay cáu giận nhưng tôi lại thấy anh ta nói chuyện rất khôi hài. Mọi việc đã thành công tốt đẹp.
Đừng quên ghi âm giọng nói của chính mình. Nhưng tôi để ý nghe thấy dường như lời phủ nhận này chả quyết liệt chi cả. Yếu tố này bao giờ cũng cực kỳ cần thiết, không chỉ trong công việc mà trong bất cứ tình huống trò chuyện nào.
Cố ca sĩ Frank Sinatra là một ví dụ. Nếu đề tài về giáo dục, bạn có thể hỏi: Hình như con gái anh đang học ở trường trung học X. Đại đa số chúng ta khi oe oe khóc chào đời thì đều có mức khởi điểm như nhau.
Tất nhiên bạn cần phải có những tính cách: Cởi mở, nhiệt tình, sự quan tâm, và luôn trong tư thế sẵn sàng để hỏi. Hãy chia sẻ nỗi buồn, niềm cảm thông sâu sắc với tang gia. Ai mà không thích nghĩ rằng nền kinh tế quốc gia vững như bàn thạch, nhưng xem chừng cái bàn thạch ấy giờ đây cũng đang lung lay.
Đây là ngày đầu tiên tôi bước vào nghề phát thanh. Sau đó, Boom-Boom hỏi tôi bảy từ mà trong đời chưa có ai hỏi tôi lần thứ hai. Do vậy, tôi phải luôn tự hỏi rằng cử chỉ, điệu bộ của tôi khi trò chuyện có là đặc trưng của riêng tôi hay không.