Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Nếu hắn là người tài. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.
Ăn xong lên giường nằm. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi.
Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào.
Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được.
Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy. Hắn biết vì hắn đã từng. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.
Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm.
Nhưng đó là chuyện lâu rồi. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.
Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó.
Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.