Và cái gì diễn ra tiếp theo thì chắc các bạn cũng đoán được. Tôi há hốc miệng! Tôi đã quên béng rằng mình đã hẹn nói về đề tài này! Tôi bận tối mắt tối mũi với một núi công việc, và hôm nay cứ đinh ninh sẽ pha trò cho khán giả như thường lệ. Nếu làm như vậy, ngay tức khắc khán giả sẽ biết rằng tôi đang nói thật.
Không phải bao giờ chúng ta cũng may mắn. Hãy chọn những đề tài liên quan đến mọi người, không phân biệt giới tính, tuổi tác hay địa vị xã hội. Sau đó khóa chặt của lại và bắt đầu nói, nói và nói.
Cho dù đang đứng trước bồi thẩm đoàn hay ngồi ăn trưa với một vị khách, Percy Foreman, một luật sư tên tuổi khác, mỗi lần mở miệng là tạo ra một bài diễn văn nhỏ đầy thuyết phục. Dù là người nổi tiếng, cũng đừng cho rằng mọi khán giả đều biết bạn. Và đây là những khách mời khác cũng rất tuyệt vời trong chương trình của tôi:
Khi nói chuyện với ông chủ, ta thường giữ thái độ trịnh trọng và cung kính. Herb là đứa nhìn thấy Moppo trước tiên. Bạn có thể rút ra co mình một kinh nghiệm giao tiếp qua cử chỉ một cách tự nhiên nhất.
Câu chuyện này xảy ra hơn ba mươi năm trước, và cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó đột nhiên tôi lại nói thế này: Đề tài là tương lai của ngành thương thuyền nước Mỹ. Tốt lắm! Kể từ bây giờ đây là tên của anh. Sau đó ông bị viêm phổi nặng và một tháng sau thì qua đời.
Thứ nhất, người nghe khổ sở vì không hiểu nổi. Anh được đề nghị hát một trong những ca khúc cổ điển của Irving Berlin, bản Remember?. Tôi có quen một vị sếp cứ để dồn đống công việc rồi đến khi cấp bách mới quáng quàng cả lên, căng thẳng thần kinh và lại trút hết mọi sự bực bội lên đầu cấp dưới.
Nếu không bạn sẽ bị lạc lõng đấy. Andrew có hai ông bà nội và hai ông bà ngoại, anh rất thương kính ông bà và luôn gần gũi trò chuyện với họ từ thuở nhỏ. Vì thế cho dù bạn có đang nói chuyện với một vị giáo sư đại học lẫy lừng danh tiếng, hay một phi hành gia từng bay trong vũ trụ, hay thống đốc điều hành cả địa phương của bạn, thì cũng không lấy thế làm sợ sệt.
Mặt trời chiếu những tia nắng chói loáng đẹp vô cùng, phủ tràn trên mặt kính. Những câu hỏi càng hay thì càng góp phần sinh động câu chuyện. Nhưng trong tòa án là một bối cảnh đặc biết, ở đó các luật sư không muốn sự ngạc nhiên.
Kết quả là: Bài tường thuật trực tiếp kỳ quái nhất được mọi người thông cảm và tán thưởng nhiệt liệt. Hãy thử đặt mình là thành viên trong gia quyến, lúc ấy bạn muốn nghe những gì? Những điều càng đơn giản, càng thành thật càng tốt. Bạn nói có nhanh quá không, hoặc có tẻ nhạt không, phong cách nói riêng của bạn như thế nào… Khách quan hơn cả là hãy nhờ người thân góp ý.
Lời khuyên của tôi về vấn đề này là: Hãy để tâm tới việc sử dụng ngôn ngữ đôi mắt của bạn thay vì chỉ biết nói và nói huyên thuyên nhưng vô cảm. Lời chia buồn quá thống thiết càng làm cho gia quyến đau đớn hơn mà thôi. Don nói nhỏ với Sinatra: Vỗ mạnh hơn cho tình cảm vào, Sinatra.